Mấy hôm nay mình vui lắm. Khung giờ học buổi tối, các mẹ học tiếng Anh có con ngồi bên cạnh học cùng. Có gia đình cả bố ngồi bên cạnh học cùng nữa. Mình thấy hạnh phúc vô cùng.
Mình vẫn luôn tâm niệm rằng con cái là phản chiếu của cha mẹ,. Và cha mẹ là hình mẫu đầu tiên và quan trọng nhất của con. Nên những hình ảnh mẹ và con cùng ngồi học mình quý vô cùng. ình luôn nói với các bạn mình rằng, muốn nói con làm gì, thì mẹ hãy làm mẫu trước. Đơn giản như việc học.
Chúng ta luôn có thói quen áp đặt con phải làm cái này, con phải làm cái kia, nhưng thực ra cha mẹ hãy tự hỏi cha mẹ đã làm tốt chưa. Mẹ muốn con thích đọc sách, nhưng mẹ đã bỏ điện thoại xuống để cầm sách lên chưa? Mẹ muốn con nói tiếng Anh giỏi, nhưng mẹ đã từng dành thời gian để học tiếng Anh chưa?
Mình không nói là mẹ sẽ phải học thật giỏi thì con mới có thể học thật giỏi, không phải mẹ cứ phải nói tiếng Anh thật siêu thì mới bảo con học tiếng Anh như mẹ, không phải muốn con vẽ đẹp, đàn giỏi là mẹ cũng phải giỏi vẽ, giỏi đàn.
Tuy nhiên, mình nghĩ, nếu mẹ muốn con làm được những việc đó, ít nhất mẹ cũng phải cố gắng thử làm những việc đó. Không quan trọng mẹ có làm giỏi hay không. Nhưng hình ảnh mẹ, tranh thủ đọc sách mọi lúc mọi nơi, hay mẹ ngồi cần mẫn học, dù công việc bộn bề, chắc chắn sẽ khắc sâu trong ký ức của con về tấm gương vượt khó.
Sau này, khi con lớn lên, những hình ảnh cha mẹ, ngày đi làm, tối tối vẫn cặm cụi ngồi đọc, ngồi học sẽ là những tư liệu vô cùng quý giá cho đường đời của con. Sau này, lỡ như con không muốn học hành một thứ gì đó, hoặc làm điều gì dở chừng rồi bỏ cuộc, ít ra con cũng sẽ tự suy nghĩ về hình ảnh của mẹ, để biết rằng, ba mẹ mình dù khó khăn, nhưng vẫn kiên trì học tập, và lấy đó làm hình mẫu.
Còn nếu mẹ chỉ nói mà không làm, thì liệu lời nói của mẹ có sức nặng? Đúng không?