Tình yêu là phải Tự Do

Tình yêu đối với một vùng đất, cũng như tình yêu với một người, có thể sẽ chẳng bao giờ là mãi mãi. Nó chỉ mãi mãi khi chúng ta được là chính mình.

Tình yêu của thời tuổi trẻ

Ngày xưa, khi rời Sài Gòn về quê dạy học, mình nhớ Sài Gòn đến quay quắt. Nhớ đến nỗi như đồng sàn dị mộng khi sống trong lòng Hà Tĩnh, mà dạ cứ mơ về Sài Gòn. Vậy nên mình quyết định bỏ tất cả mọi thứ mà người ta đánh giá là cơ hội tốt, là an nhàn, là ổn định, là gần cha gần mẹ để bỏ theo tiếng gọi của trái tim. 

Hồi đó và cả những năm tháng liền kề, mình cứ đinh ninh, nếu không đi nước ngoài thì mình nhất định chỉ sống ở Sài Gòn. Sài Gòn như một tình yêu nồng nhiệt của thời tuổi trẻ, cái thời mà người ta hay nói rằng thiếu em anh sống không nổi, hay cuộc đời em chỉ cần anh thôi. 

Nhưng rồi, cũng như tình yêu với một người, khi đủ chín chắn người ta sẽ nhận ra, chẳng ai trên đời này không thể sống vì thiếu một người nào đó. Tình yêu với Sài Gòn trong mình cũng vậy. 

Tình yêu là phải có tự do

Trước thời Covid, mình vẫn đinh ninh rằng mình sẽ gắn bó mãi mãi, sống trong lòng Sài Gòn để được Sài Gòn yêu, Sài Gòn thương và cưu mang những năm tháng tạm bợ trên đời. 

Nhưng rồi covid tới! Những ngày cách ly ngồi trong 4 bức tường bê tông khiến mình ngẫm nghĩ nhiều điều. 

Hoá ra, phù du hoa lệ, chưa chắc đã hợp với mình. Mình là con người của thiên nhiên, mình thích cây thích cỏ, thích trời mây sông núi. Vậy nên những ngày ngồi trong nhà, dù vẫn kết nối với thế giới con người bên ngoài qua Internet, nhưng cảm giác mình bị mất cân bằng. 

Cái cảm giác đó giống như yêu một anh người yêu, dù được thương được chiều nhưng bị  bao bọc quá mức, đến nỗi chẳng được làm những điều mình muốn. Và sống trong tình yêu đó, người ta thường đánh mất chính mình, được cưng chiều nhưng không hạnh phúc. Những ngày cách ly, sống giữa Sài Gòn, mình cũng vậy! 

Thế nên những ngày hậu covid, mình chọn cách về quê. 

Về quê, mình như cá gặp nước. Ngày vẫn làm việc chiều đưa Andy đi ra đồng, bắt cào cào, châu chấu. Hai mẹ con cưỡi trên cái xe đạp cổ chắc tuổi đời cũng ngang tuổi mình để đi hết nhà cô dì chú bác. 

Andy được thoải mái chạy nhảy khắp nơi, cười vang cả góc sân nhà. Mình thì được thoả thuê hít thở không khí mát lành của cây cỏ. Những thứ tưởng chừng như rất bình thường, nhưng nhờ covid mình hiểu rằng, đó là những điều tuyệt vời và quý giá nhất. Cảm giác bao nhiêu mệt mỏi, uể oải bỗng dưng tan biến hết. 

Tình yêu thật sự khi chúng ta là chính mình

Tình yêu với Sài Gòn vẫn còn đó, vẫn vẹn nguyên và thiêng liêng, nhưng góc nhìn của mình đã khác. Sài Gòn vẫn sẽ ở đó, như cô gái sa mạc đợi chàng trai đi để hoàn thành sứ mệnh cuộc đời rồi sẽ quay về bên nàng trong câu chuyện Nhà Giả Kim. 

Sài Gòn mãi mãi là nhà, để mình quay về, nhưng mình không còn ý nghĩ sẽ gắn cuộc đời mình với Sài Gòn nữa. Như trong tình yêu, yêu thương thật sự là khi mỗi người được sống với chính con người thật của mình và được tự do làm những điều mình thích để được phát triển và tốt lên mỗi ngày. 

Mình vẫn mãi yêu Sài Gòn, và Sài Gòn vẫn sẽ mãi yêu mình, mình biết điều đó. Nhưng mình có thể sẽ chọn chủ nghĩa xê dịch, đủ gắn bó để yêu thương, và đủ tự do để được là chính mình. Như vậy với mình là hạnh phúc!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *