Hồi Ký Đi Đẻ

Ngày này, tính theo âm lịch một năm về trước, là một ngày không bao giờ quên trong cuộc đời của mẹ. 1h50 phút sáng, mẹ đang ngủ ngon, bỗng dưng nghe tiếng “bụp” nhỏ thôi nhưng cũng đủ làm mẹ giật mình tỉnh dậy. Mẹ thấy nước chảy ra, nên gọi ba dậy. Còn nhớ tối đó ba đi nhậu tất niên về trễ nên mẹ còn giận. Khi mẹ tỉnh dậy, thấy nước ướt, mẹ mới nghĩ chắc là rỉ ối rồi đây. Vậy nhưng cũng chẳng có ai như mẹ, mẹ vẫn bình tĩnh, lấy ipad lên google hỏi triệu chứng. Rồi sau khi nghe ông google bảo rỉ ối thì mấy ngày sau mới sinh, vậy là mẹ yên tâm lên giường nằm tiếp   

Đến 3h, mẹ thấy máu ra, mẹ biết là không thể ở nhà được nữa rồi, mới gọi cho bác Hài hàng xóm, thế là bác giục mẹ gọi xe liền để đi lên bệnh viện. Mẹ dạ dạ, nhưng cũng đâu đi liền, do là đồ đạc mẹ sắm về còn chưa kịp giặt giũ, ghép dọn. Vậy là lại lọ mọ lên google, hỏi xem đi sinh thì cần mang theo những gì   . Mãi đến 4h sáng mới lò dò ra khỏi nhà. Nhưng con vẫn thương mẹ lắm, con vẫn không làm mẹ đau, đến lúc ngồi trên taxi, con cũng chỉ lâu lâu gò một cơn cho mẹ biết là con vẫn ổn thôi.

5h sáng, mẹ vào đến bệnh viện, bắt đầu vào khai thông tin và vào khám, thì lúc đó con mới bắt đầu thúc vào bụng mẹ, mẹ bắt đầu cảm thấy đau. Khi lên bàn khám thì cửa mình đã mở 3 phân, và mẹ chính thức biết đau, đau đến méo cả mặt. Đi từ phòng khám sang phòng siêu âm khoảng mất 2 phút đối với người bình thường, nhưng đối với mẹ lúc đó, chẳng khác nào đi bộ 2 km khi đang đói bụng và hoa mắt. Mẹ chỉ ước đẻ liền, cảm giác như không thể chịu đựng thêm được một chút nào nữa.

Rồi cũng đi được đến siêu âm xong, các cô y tá cho mẹ vào phòng sinh. Nhưng cũng đâu được nằm liền, phải ngồi, chờ các cô ghi thông tin. Mẹ thì đau quá, chịu không nổi phải bám chặt vào thành ghế, răng cắn chặt lại, mà các cô thì cứ thảnh thơi như không. Các cô bảo đi thay đồ, chắc cũng mất 5 phút mẹ mới thay được váy của bệnh viện. Chưa bao giờ mà mẹ thấy thời gian trôi chậm như vậy. Nó cứ thảnh thơi như đang đùa, mẹ thì chỉ mong nhanh nhanh cho mẹ lên bàn đẻ chứ mẹ hết chịu nổi rồi. Vậy nhưng mẹ vẫn kiên cường lắm nhé. Mỗi lúc cơn gò đau quá, mẹ lại cắn răng, tay bám chặt vào thành ghế chứ nhất định không kêu la. Ai cũng đau mà, đúng không con? Nên nếu mẹ la và người khác cũng la thì các con sẽ bị hoảng đấy.

Chờ mãi cũng đến lúc mẹ được lên giường để khám. Mẹ mới nằm được một chút, trong lúc đang đợi, cơn đau kéo về, liên tục, mẹ phải trở hết bên này bên kia mà cơn đau cũng không dịu lại. Đến lúc đâu đó hơn 6h, một cơn đau lớn kéo đến, mẹ chịu không nổi nữa, hét lên, và dù chưa đến lượt các cô cũng chuyến gấp mẹ vào phòng sinh.

Đến lúc đó, vào phòng, nhìn sang trái, sang phải, thấy các mẹ đang quằn quại, nhiều người la hét om sòm. Mẹ thì cũng đau lắm, nhưng mẹ sợ la mất sức, sau không đủ sức rặn sinh, nên mẹ giữ hơi, chỉ cắn răng chịu đựng. Rồi bác sỹ thì cứ bảo rặn, không được gồng mình. Mà lúc đó mẹ đâu biết đâu, cứ gồng người lên để rặn. Bác sỹ la, mẹ cũng không biết làm sao cho đúng. Đến lúc bác sỹ doạ, làm như thế là con ngạt thở, thì mẹ sợ quá đi. Mẹ luôn miệng niệm câu thiền mà bình thường trong lúc mang bầu con mẹ vẫn niệm. Thế rồi phép màu xảy ra. 6h50 phút, mẹ lấy hết sức bình sinh, hít thở một hơi thật sâu, và rặn. Và may thay, đúng lúc đó con chui đầu ra. Bác sỹ dùng kéo, rạch một đường vào da thịt mẹ, mẹ nghe tiếng sắc ngọt, nhưng mà mẹ không hề thấy đau, vì cái đau đó nó cũng không thấm thía gì so với niềm hạnh phúc bao la, mẹ được nhìn thấy người yêu của mẹ sau 8 tháng trời chờ đợi.

Con thích thì con ra thôi, đúng không?  Con ra trước ngày dự sinh 1 tháng 4 ngày. Làm mẹ không kịp trở tay luôn. Con cũng chọn đúng ngày Valentine để chào đời, và ngày đó đúng vào ngày 29 tết. Người ta nói những em bé sinh ra vào thời khắc chuyển giao năm mới và năm cũ, là những em bé đặc biệt. Mẹ không biết điều đó có đúng hay không, nhưng mẹ tin con là một em bé đặc biệt của mẹ. Con ra đời, sau khi bác sỹ bế con ra khỏi mẹ, con khóc mấy tiếng rồi khi bác sỹ đặt lên bụng mẹ, con mỉm cười khi mẹ gọi tên con. Ôi! mẹ chết lặng mất mấy giây, mẹ xúc động nghẹn ngào. Cảm ơn con, vì con đã nhận ra mẹ, nhận ra giọng nói vẫn trò chuyện cùng con mấy tháng trời qua. Hạnh phúc đó thật ngọt ngào.

Và rồi những ngày có con cũng thật đặc biệt. Con mang đến những cảm xúc thật tuyệt vời. Con! 20 ngày đã biết ngừng bú khi nghe tiếng động, 1 tháng tuổi đã rất thích nghe nhạc, 6 tháng đã biết lật sách từng trang, 7 tháng biết gọi “mẹ ơi”, 8 tháng thì ở đâu cũng bảo “đi về” . Và giờ 12 tháng, con đã biết rất nhiều, cư xử cũng như người lớn, biết hờn dỗi, biết chọc mẹ cười, ăn gì cũng đút cho mẹ miếng. Con đi du lịch đến những nơi mới, ba mẹ cũng không phải bận tâm nhiều, vì cái gì con cũng ăn được, và cái gì con cũng enjoy được. Mẹ hạnh phúc vì điều đó. Mẹ hạnh phúc vì có con. Hằng ngày mẹ vẫn luôn thầm cảm ơn cuộc đời đã mang con đến. Mẹ cảm thấy may mắn, và được ưu ái, khi có con trong cuộc đời! Cảm ơn cuộc đời! Cảm ơn con!

Hôm nay, theo âm lịch, là ngày thôi nôi con. Mẹ chúc con yêu luôn khoẻ và hạnh phúc, luôn bình an bên trong và bên ngoài, và lan toả sự bình an đó đến bất kỳ nơi nào có hình dáng con. Mẹ yêu con.

Yêu thương!


Nguyễn Thị Thảo – Founder Eflita Edu
♦ ĐT: 0979.971.035
♦ Website: msthaonguyen.com
♦ Facebook: https://www.facebook.com/thao.eflita
♦ Địa chỉ: Số 20/73 – đường TCH36 – Phường Tân Chánh Hiệp – Quận 12 – TPHCM

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *