Hãy Cứ Mơ Đi Vì Cuộc Đời Cho Phép

 

Hôm qua tám chuyện với nhỏ bạn, nó bảo ráng lên để già rồi sẽ đi du thuyền, lái phi cơ. Mình thì bảo ráng chiến đấu hết mình đi, rồi 40 tuổi sáng uống cafe Dubai, chiều sang Hawaii tắm biển. 😀 😀 😀 

Đùa nhưng mà thật! Nhưng cứ mơ thôi, đâu ai đánh thuế giấc mơ đâu!

Năm 2012, mình còn đang dạy cấp 3 ở miền núi Hương Khê. Hồi đó, smartphone còn là xa xỉ, học Online là cái gì đó chưa có trong từ điển của mình. Nhưng mà mình cứ mơ, một lúc nào đó, mình sẽ kết nối với một cộng đồng người nước ngoài để dạy tiếng Anh tận nhà cho người Việt. 

Mình mơ, người Việt chẳng cần đi đâu, chỉ cần ngồi ở nhà là học với giáo viên nước ngoài khắp thế giới, học ngôn ngữ, văn hoá của họ. Tại thời điểm đó, việc đó hầu như là một điều bất khả thi ít nhất là với một giáo viên cấp ba dạy ở trường miền núi giống như mình. 

Nhưng mà, cái suy nghĩ đó nó cứ ám ảnh trong đầu. Mấy năm sau, mỗi lần làm hồ sơ xin học bổng Úc, mình cũng cứ cứng đầu chọn ngành có online learning. Lý do viết hồ sơ cũng chỉ một lý do duy nhất, là tôi muốn sang Úc để xem cách vận hành của hệ thống học online và kết nối với mạng lưới giáo viên, sinh viên bên đó để người Việt Nam được học ngôn ngữ và văn hoá của họ. 

Và cũng không biết vì sao, mà lần nào cũng bị từ chối (trừ trường Southern Queensland offer cái học bổng bán phần không thèm đi vì nghĩ người ta xin được học bổng full mà sao mình chỉ được bán phần ^^). Nhưng mình vẫn cứng đầu, vẫn ghi đúng cái lý do đó vào hồ sơ dù trượt lần này sang lần khác. 

Thế rồi, không đi học được nhưng mình vẫn bỏ rất nhiều thời gian nghiên cứu. Ngày mò ra được zoom mình sướng như bắt được vàng vì nó là bước đầu để kết nối mọi người online mà vẫn như một lớp học truyền thống. 

Nhưng nó chỉ là công cụ. Việc kết nối với cộng đồng người nước ngoài để họ hỗ trợ mình dạy tiếng Anh cho người Việt tâm huyết với nghề, với một mức chi phí vừa phải để ai cũng học được lại là chuyện không hề đơn giản. 

Cũng mất thêm mấy năm, mò mẫm, liên hệ người này người kia, bắt đầu từ việc thuê những giáo viên tới hơn 500k/ giờ, rồi bắt đầu kết nối với mạng lưới của họ. 

Dần dần, sau gần 2 năm, hiện giờ, dù mọi thứ chưa hoàn hảo, nhưng mình bước đầu đã có thể mang giáo viên nước ngoài đến với từng gia đình Việt được rồi. Bố mẹ nói chuyện với người nước ngoài trước mặt con,rồi con cũng có cơ hội để thấy tiếng Anh là để giao tiếp chứ không phải để thi như ở trên trường. 

Vậy đó, mọi thứ tưởng chừng như không thể, tại thời điểm bắt đầu hình thành suy nghĩ. Nhưng giờ, dù chưa hoàn hảo, nó cũng đã bắt đầu thành hình, nhìn thấy và cảm nhận được. 

Bởi thế nên, cứ mạnh dạn mơ đi, cái gì có trong đầu sẽ có ngoài đời. Chứ đến mơ mà cũng không dám nữa thì cuộc đời phí quá! 

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *