Sự Đấu Tranh Của Hai Con Người Trong Một

Tối, trước khi đi ngủ, ngùn ngụt khí thế, cài đồng hồ 5h dậy. Quyết tâm với khí thế ngùn ngụt sáng mai dậy sớm tập thể dục/ đọc sách/ học Anh Văn.

Sáng, đồng hồ reo. mắt nhắm mắt mở. Vẫn khí thế nhưng chỉ còn 50%. Một đứa bảo, thì nằm xuống một chút đi, hồi tối mình ngủ trễ mà, ngủ ít quá có hại cho sức khoẻ. Một đứa bảo, không được, dậy đi, tối nói rồi mà, phải tập thể dục. Đứa kia lại bảo, thì chiều tập thể dục cũng đâu sao. Nếu đưá còn lại không mạnh, thì uhm, thế là xong, nằm xuống ngủ tiếp. Nếu đứa còn lại mạnh, thì bảo, KHÔNG, dậy là dậy, nói là phải làm. Thế là dậy.

Bạn có biết hai đứa đó là hai đứa nào không? Là hai cái đứa nằm ngay trong người mình đó.

Từ bản thân mình, mình thấy rõ, hai đứa nó khi nào cũng đấu tranh khốc liệt với nhau. Một đứa thì bảo để mai làm cũng được, đứa kia bảo làm liền đi. Một đứa thì hở chút là chỉ trích, đổ thừa cho người khác, một đứa thì nói đó là lỗi của mình. Đơn giản như sáng ngủ dậy, một đứa khi nào cũng bảo nằm xuống thêm chút nữa thôi, một xíu thôi cũng được, còn đứa kia bảo giờ mà nằm xuống là ngủ luôn đó nghe, dậy liền đi.

Và thực ra mình cũng nhận thấy cái đứa trì hoãn, đổ thừa, tiêu cực, nó hoạt động âm ỉ nhưng vô cùng mãnh liệt. Chỉ cần sơ hở một chút là nó hoạt động liền. Giả dụ, đã đặt mục tiêu ngày nay làm 4 việc, nhưng có chuyện gì đó, nó bảo thôi, từ từ, ngày này chưa làm thì ngày khác đâu có sao. Sáng đặt đồng hồ, đồng hồ kêu rồi nhưng nó vẫn bảo, nằm xíu thôi, không ngủ đâu mà sợ. Và chỉ cần nằm xuống theo nó cái là 7h mới tỉnh dậy như thường. Ngày tết, dù ngủ sớm như ngày thường, nhưng đồng hồ kêu 5h, khi nào nó cũng bảo nằm tĩnh tâm một xíu, và một xíu của nó là 7h. Chẳng bữa nào dậy nổi 5h như ngày thường.

 

Nó còn hay đổ thừa cho hoàn cảnh nữa. Rõ ràng không làm được, phần lớn lỗi là do mình nhưng nó cứ bảo nó không có lỗi đâu, do người này, do người kia, do hôm nay trời nắng quá….Hai vợ chồng mà cãi nhau, lỗi lớn là do mình, nhưng cái đứa kia nó cứ đổ thừa, tại chồng không thế này không thế kia. Nhận ra rồi, không cho nó nghĩ, nhưng nó vẫn nghĩ, rồi nó trách cứ tùm lum.

Nên mình biết rồi. Từ khi nhận ra nó trong bản thân, là mình luôn cảnh giác cao độ với nó. Chỉ cần nó ngoi lên, mà mình nhận ra là mình sẽ dập nó liền.

Ví dụ như việc ăn thịt. Ngày xưa mình là tín đồ của thịt nướng. Tủ lạnh khi nào cũng đầy thịt. Thế rồi mình quyết tâm nói không với thịt. Thời gian đầu, cái đứa thứ hai trong mình, đi qua quán bún phở thơm phức, nó cũng bảo vào đi, ăn một vài miếng có sao đâu. Hồi trước cuối tuần nào cũng đi BBQ, nói thật là đến giờ ngồi viết, nghĩ lại, nước bọt vẫn tiết ra như thường    . Nhưng may là cái đứa tích cực trong mình nó mạnh hơn, nó bảo đã nói không ăn thịt là không ăn thịt. Mỗi lần đứa kia trỗi dậy là nó dẹp ngay, nên đã 5 tháng rồi, mình vẫn kiên định với không ăn thịt.

Hay việc dậy sớm. Ngày tết mình không dạy, nên đứa kia nó được lướt nó làm tới, nhưng giờ mình đặt nó vào thế không thể không làm. Sáng nào 5h cũng đã có hơn chục người vào lớp với mình, nên đồng hồ kêu là đứa kia không còn có chỗ để rủ rê nữa.

Và mình cũng biết rồi, quan trọng nếu muốn dập cái đứa tiêu cực xuống, thì mình phải luôn nhận ra trong mình đứa nào đang thắng thế. Mình nóng nảy mà nhận ra mình đang nóng, thì tự khắc mình sẽ kiềm lại được. Còn nếu mình để hoạt động theo bản năng, thì tin mình đi, cái đứa tiêu cực nó như cỏ dại, chỉ chờ mình sơ hở là nó mọc liền ngay. Và nếu không kiểm soát được, thì nó sẽ mạnh vô cùng.

Bạn có thấy vậy trong con người bạn không? Nếu có thì chúng ta phải làm sao? Đừng quên để lại suy nghĩ của bạn về vấn đề này nhé.

Yêu thương!


Nguyễn Thị Thảo – Founder Eflita Edu
♦ ĐT: 0979.971.035
♦ Website: msthaonguyen.com
♦ Facebook: https://www.facebook.com/thao.eflita
♦ Địa chỉ: Số 20/73 – đường TCH36 – Phường Tân Chánh Hiệp – Quận 12 – TPHCM

 

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *