Sống chậm

Trở về sau khoá học Arts of Happiness – Nghệ thuật sống Hạnh Phúc trên núi thiêng Yên Tử đã được 10 ngày, mình càng cảm nhận rõ sự biến chuyển của con người từ bên trong.

Nếu như những khoá học về tâm trí, mình có thể mang về những kiến thức có thể gọi tên, thì khoá học này, nếu hỏi về kiến thức, mình chẳng biết phải nói như thế nào. Bởi đơn giản, khoá học này không làm việc với tâm trí, mà làm việc với phần tâm, phần linh hồn.

Trở về từ khoá học, với quá nhiều trải nghiệm mới mẻ, thực sự mình bị hoang mang rất nhiều vì não bộ chưa đủ dữ liệu để xử lý những thông tin mới được dung nạp. Do đó, mất 2 ngày đầu, mình phải dành thời gian để relax và để ghi lại toàn bộ hành trình và trải nghiệm, những bài học mà mình đã học được từ trong khoá học, và kế hoạch thực hành những giá trị đã nhận được.

Mình cũng hoàn toàn không expect là khoá học tác động sâu và làm thay đổi mình nhiều. Nhưng thực sự, nay tới ngày thứ 10 thì càng ngày mình càng cảm nhận rõ, con người mình có những biến chuyển tích cực rõ rệt.

Trước đây mình là đứa nóng nảy. Mình làm cái gì cũng nhanh. Suy nghĩ nhanh, quyết định nhanh, nói nhanh, ăn nhanh, thở cũng nhanh. Nhưng vì nhanh, nên mình nhiều lúc không đủ thời gian để cảm nhận những điều xung quanh cuộc sống.

Thêm vào nữa là suy nghĩ nhiều nên làm việc cả ngày là tới chiều hay bị tụt năng lượng. Chưa kể, mình nhanh nên muốn người khác cũng nhanh như mình và khi người ta không được như vậy thì rất khó chịu, và hay ôm bực tức vào người.

Vậy nhưng, trong khoá học đó, mình học được cách quan sát mọi thứ, quan sát hơi thở, quan sát thiên nhiên, quan sát và tận hưởng mọi thứ xung quanh. Mình cũng được trao hai thông điệp vô cùng giá trị từ người thầy từ nhiều kiếp trước “Hãy yêu thương bản thân mình” và “Hãy bình tĩnh”.

Nhờ vào hai thông điệp đó, trở về từ khoá học 10 ngày, nhưng chính thức là hoà nhập cộng đồng được 1 tuần nay, mình thấy cuộc sống của mình thay đổi rất nhiều.

Ngày trước mình ôm đồm và cầu toàn. Bây giờ mình tự cảm thấy, cứ từ từ, việc đâu còn có đó, tập trung giải quyết việc quan trọng trước.

Ngày trước, to-do-list – danh sách việc cần làm một ngày khi nào cũng trên 5 việc. Bây giờ có khi cả ngày chỉ tập trung vào một việc, làm cho đến nơi đến chốn.

Ngày trước, không có thời gian để thiền, nên tâm luôn động. Bây giờ, thiền là ưu tiên số một, tự dưng đời vẫn vậy nhưng mà sao mình thấy nhẹ nhàng hơn.

Ngày trước, thấy con khóc, khó chịu và phản ứng bằng doạ nạt. Đêm qua con khóc, tự nằm yên, vỗ về, để con tự khóc rồi tự nín trong vòng tay mẹ, lòng mình thấy bình an.

Ngày trước, chồng làm không đúng ý, khó chịu và cằn nhằn. Bây giờ thấy cũng bình thường, ai cũng cần thời gian để hoàn thiện, mình bớt nói sẽ tốt hơn.

Ngày trước nghe mọi người yêu cầu điều này, điều kia, thấy khó chịu. Bây giờ, thấy quý vì người ta như vậy là cơ hội cho mình rèn luyện bình tĩnh và kiên nhẫn.

Ngày trước, luôn ép bản thân, mình còn cố được mà, cố thêm chút nữa. Giờ biết lắng nghe từng bộ phận của cơ thể, biết cùng vui đùa với thân, ăn uống, nghỉ ngơi điều độ.

Cuộc sống vẫn vậy, nhịp sống vẫn không thay đổi. Nhưng tự dưng thấy sao mọi thứ thật đáng yêu quá đỗi!

Khi lắng lại, khi chậm lại, mình ý thức được những thứ mình đang làm, ý thức được hơi thở, ý thức được đang ăn, ý thức được sự tồn tại của mọi thứ xung quanh, và quan trọng là khi tâm mình tĩnh lại, mình cảm được mọi người xung quanh tốt hơn.

Cuộc sống là một chuỗi dài những trải nghiệm và bài học. Nhưng không có gì quan trọng, giá trị, và thú vị như hành trình trải nghiệm và khám phá sự phát triển của bản thân.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *