MÌNH CHỈ CẦN LÀM HẾT KHẢ NĂNG PHẦN NHIỆM VỤ CỦA MÌNH THÔI!

Mấy hôm nay hay nói với các bạn học viên câu này. Mình cũng nhận thấy, trong việc gì cũng vậy, chỉ cần làm tốt phần việc của mình mỗi phút mỗi giây cho trọn vẹn là được. Còn kết quả để tương lai tính.
 
Thực tế chúng ta thường hay có xu hướng nhìn thấy kết quả mới có động lực làm tiếp. Nhưng không phải hoạt động nào cũng mang lại kết quả ngay được.
 
Mình chỉ lấy một ví dụ đơn giản về việc thai giáo, hoặc giáo dục sớm cho trẻ. Nhiều ba mẹ, tốn không biết bao nhiêu tiền flashcards để về dạy con, vì nghe nói thẻ rất tốt cho trẻ. Tuy nhiên dạy được vài bữa, hoặc vài tuần, thấy con không nhận biết được thẻ, vậy là mẹ nghĩ rằng không hiệu quả. Sau đó là bỏ cuộc, bỏ tiền, bỏ con để phát triển tự nhiên.
 
Mình kể cho các bạn nghe một dẫn chứng thực tế có khoa học hẳn hoi. Hồi mình bầu Andy, cứ sáng dậy là hai mẹ con ngồi phơi nắng và nghe đài ABC của Úc. mỗi ngày nghe tầm 1h-1h30, ngày nào cũng như ngày nào. Mẹ luyện tiếng Anh, con cũng luyện ngôn ngữ. Rồi buổi trưa và tối trước lúc đi ngủ là nghe nhạc thính phòng hoặc nghe kinh Phật.
 
Đến lúc Andy được 3 tháng, ông nội bé vào thăm, và ông cũng bật kinh Phật mà mẹ hay nghe hồi bầu lên để nghe trước khi ngủ. Lúc đó, mình thấy bạn ấy đang bú tí mà dứt ra rồi vểnh tai nghe. Điều đó chứng tỏ, âm thanh đó rất quen thuộc với bạn.
 
Đến lúc bạn Andy được 1 tuổi mấy ngày là mẹ scan vân tay cho Andy. Và kết quả rất đáng ngạc nhiên, khả năng thông minh ngôn ngữ và thông minh âm nhạc (thính giác) của bạn ấy cao vượt trội so với những loại hình thông minh còn lại.
 
Điều này không có một chút nào đúng với di truyền hết. Vì mẹ thì khả năng thông minh ngôn ngữ xếp thấp nhất, và của ba thì hai loại hình thông minh này cũng nằm sát cuối trong các loại hình thông minh. Để nói rằng, việc mẹ cần làm, thì mẹ cứ làm thôi, con nhận được gì, hãy để tương lai trả lời.
 
Việc giáo dục sớm cho con cũng vậy, nên tách bạch ra, phần công việc của con và phần công việc của mẹ. Con học hay không đó là việc của con, việc của mẹ là hướng dẫn con thì mẹ cứ làm. Đừng lẫn lộn hai chuyện đó mà dẫn tới nản lòng rồi bỏ cuộc.
 
Việc học tiếng Anh hay học một môn gì đó cũng vậy. Đừng vì nghĩ học hoài chưa nói được mà nản lòng rồi mặc định suy nghĩ mình không có năng khiếu ngôn ngữ. Việc của mình là nghe thì mình cứ nghe, việc của mình là luyện nói thì mình cứ luyện. Ngày này qua ngày khác, cứ kiên trì làm vậy thôi. Mình không làm thì thời gian cũng trôi hết ngày hết tháng.
 
Mục tiêu của mình cũng vậy. Kết qủa đến hay chưa, quan tâm làm gì. Việc của mình là mỗi ngày một chút thực hiện mục tiêu, thì mình cứ làm thôi, 1 năm không xong thì 2 năm. Hai năm không xong thì lâu hơn. Mình cứ hành động, kiên trì liên quan đến mục tiêu là được.
 
Thành công và không thành công, chỉ khác nhau ở mỗi chữ kiên trì. Mà làm sao để kiên trì? Đơn giản thôi, đừng quan tâm nhiều đến kết quả. Mình biết mình cần phải làm cho được việc đó, thì mình cứ làm thôi. Làm hết khả năng, dùng năng lượng đỉnh cao để hoàn thành công việc mỗi ngày của mình.
 
Củ hành và củ nhân sâm, khác nhau ở thời gian. Nếu chúng ta muốn nhanh ra kết quả, thì chúng ta mãi chỉ là củ hành. Còn nếu chúng ta kiên trì, bền bỉ, tích luỹ ngày một chút, năm này qua năm khác, chúng ta sẽ là củ nhân sâm đấy, đúng không bạn?
————————————————-

Nguyễn Thị Thảo – Founder Eflita Edu
♦ ĐT: 0979.971.035
♦ Website: msthaonguyen.com
♦ Facebook: https://www.facebook.com/thao.eflita
♦ Địa chỉ: Số 20/73 – đường TCH36 – Phường Tân Chánh Hiệp – Quận 12 – TPHCM

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *