Dám từ bỏ

Sáng sớm gọi điện nói chuyện với mẹ, thăm dò phản ứng của cha khi nghe tin con gái đi du học. Thú thật đến giờ mình vẫn chưa dám trực tiếp thông báo với cha, vì sợ nghe tiếng thở dài.

Nhớ lại gần 8 năm trước, một tình trạng tương tự cũng diễn ra. Đó là một cuộc đấu tranh dữ dội tình cảm và lý trí. Ngày đó mình có một công việc ổn định ở quê. Giáo viên cấp ba, được đề xuất về dạy trường chuyên tỉnh, gần nhà, điều kiện phát triển tốt. Trong mắt số đông mọi người, mới ra trường, lộ trình như vậy là quá ổn định.

Xong công việc, lấy chồng, sinh con, mua nhà, sắm xe, sống nhàn nhã. Nhưng không may, mình lại không thuộc tuýp suy nghĩ giống số đông.

Mình không muốn một cuộc sống ổn định, sáng đi tối về. Minh muốn làm một điều gì đó có tác động thay đổi trực tiếp và tích cực lên cuộc đời mình và cuộc đời người khác chứ không chỉ là đi dạy thông thường.

Thú thật, mình không giỏi trong việc đi dạy, dự giờ, thao giảng. Mình thích những gì học được dùng được trong thực tế. Và mình biết môi trường ổn định mà mọi người nói, thực sự không phải chỗ của mình.

Vậy là bỏ qua hết những lời khuyên răn, năn nỉ, trách móc của mẹ, bỏ qua những tiếng thở dài thườn thượt của cha, mình vẫn quyết định xin thôi việc và vào Sài Gòn với hai bàn tay trắng.

Bây giờ nhìn lại, mình thấy thật biết ơn bản thân vì đã tôn trọng cảm xúc của chính mình và can đảm bỏ hết kỳ vọng của mọi người để ra đi lúc đó. Nếu không có ngày đó, mình có thể sẽ không bao giờ chạm được con người bên trong của mình.

9 năm sau, kịch bản lặp lại như một chu kỳ. Cuộc sống của mình ở Sài Gòn đang thực sự rất tuyệt. Mình có một gia đình nhỏ đầy ắp yêu thương trong một môi trường sống lý tưởng, có thầy có bạn cùng chí hướng, có đam mê để theo đuổi, có những bạn cộng sự ngày đêm làm việc hết mình, có một sự nghiệp đang phát triển mỗi ngày.

Nhưng mình lại tiếp tục chọn bước đi sang một đất nước mới, hoàn toàn xa lạ với đầy rẫy những thử thách chưa thể lường hết được.Và cha mình, lại thêm lần nữa thở dài. Theo như lời mẹ kể sáng nay, cha đã biết tin mình sẽ lại tiếp tục đi học. Và ông chỉ nói một câu “Nhảy như con choi choi! – Ba mấy tuổi đầu rồi mà không chịu ổn định yên một chỗ!” –

Mình lại nghe và chỉ cười. Thương cha! Nhưng mỗi người có một cuộc sống. Mình chưa bao giờ có ý định sẽ ở yên một chỗ, chưa bao giờ nghĩ đến sự ràng buộc về biên giới. Mình thích sống một cuộc đời rộng lớn, muốn được đi đây đi đó, nước này nước nọ để trải nghiệm và khám phá thế giới, để mở rộng mối quan hệ khắp mọi nơi, và quan trọng là để tạo giá trị lớn hơn cho cuộc đời.

Lúc đó, mình cảm thấy hạnh phúc và được là chính mình. Mọi thứ chưa bao giờ là dễ dàng. Nhưng đã có lần thứ nhất thì sẽ có những lần tiếp theo. Mình sẽ lại vẫn chọn đi, vì mình biết đi, không chỉ tốt cho mình, cho gia đình mình, mà đi ra thế giới, mình mới sẽ tạo ra được nhiều giá trị lớn lao hơn cho giáo dục Việt Nam, cho con đường mà mình theo đuổi.

Nên không mong gì, chỉ mong cha mẹ khoẻ mạnh, đừng thở dài, con tin cha mẹ sẽ hạnh phúc khi con hạnh phúc. Và với con, hạnh phúc là được theo đuổi ước mơ của bản thân mình. Biết ơn và yêu thương cha mẹ thật nhiều ❤

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *