MẸ! Nguồn cảm hứng và động lực bất tận của cuộc đời! 

Mẹ!

Mẹ là món quà tuyệt vời nhất của tạo hoá! Người phụ nữ đó không chỉ cho ta một cuộc đời, mà còn cho ta một tình thương bất tận và vô bờ bến. 

Người phụ nữ đó tần tảo cả đời, hy sinh bản thân, chỉ mong chúng ta hạnh phúc, mà chưa bao giờ đòi hỏi được đền đáp lại. 

Người phụ nữ đó, dù còn trẻ hay đã già, dù con họ còn bé bỏng trong vòng tay hay đã trưởng thành bay cao bay xa thành một người nào đó có tiếng nói trong xã hội thì họ vẫn luôn dõi theo, lo lắng và hạnh phúc theo từng cảm xúc của con. 

Ngày làm mẹ, chúng ta càng thấm thía hơn tình mẹ!

Ảnh hưởng của Mẹ

Nhiều người nhìn mình rồi hỏi sao lúc nào cũng năng lượng và nỗ lực không ngừng. Ngoài việc muốn khẳng định giá trị của bản thân thì còn có một lý do sâu thiệt sâu sau đó nữa. 

Đó chính là mẹ! 

Mẹ mình ngày xưa học rất giỏi. Theo lời mọi người kể lại thì mẹ học giỏi đến nỗi vào trường cấp ba không phải thi mà được tuyển thẳng. Mình không biết mẹ giỏi như thế nào nhưng mẹ tính nhẩm nhiều khi nhanh ngang mình bấm máy tính vậy. 

Vậy nhưng, đường đời của mẹ không được thuận lợi và dễ dàng như nhiều người học cùng thời với mẹ. 

Vì thương ông bà phải nuôi một đàn em trong khi anh chị đã đi hết, nên mẹ đã từ chối đi học tiếp, mà ở nhà làm nông phụ ông bà. 

Đó là chuyện mọi người kể lại. Mình cũng không quan tâm nhiều. 

Nhưng khi mình đã lớn khôn hơn một chút, khi mình nhìn những người bạn ngày xưa học cùng mẹ, trở về thăm quê, thành đạt và sang trọng, lòng mình chợt thương mẹ nghẹn ngào. 

Và từ đó, mình quyết hứa với bản thân rằng, mình sẽ phải học, và thành công luôn phần của mẹ. 

Tuổi trẻ của mẹ chưa có gì để tự hào thì nhất định khi mình lớn lên, mình sẽ phải làm cho mẹ được hãnh diện. Tuổi trẻ mẹ chưa thành công bằng những người bạn của mẹ, nhưng tuổi già, nhất định mình sẽ bù đắp để đưa mẹ đi thật nhiều nơi mà mẹ xứng đáng được đến. 

Vậy là mình học và sống bằng cả đam mê và tình yêu dành cho mẹ. 

Ngày trước, mình dành hầu như hoàn toàn thời gian để săn học bổng. Trong đầu mình lúc đó chỉ nghĩ rằng mình phải đi Úc. Vì đơn giản, mình muốn đưa cha mẹ mình được đi trải nghiệm một cuộc sống khác, cuộc sống mà cha mẹ chưa bao giờ được sống. 

Sau này, mình nhận ra bản thân không hoàn toàn phù hợp với công việc nghiên cứu, mình chuyển sang làm kinh doanh. Nhưng trong bức tranh lớn của cuộc đời, việc sống không giới hạn về địa lý và không gian vẫn là một mục tiêu ưu tiên hàng đầu. Và trong ưu tiên đó, mình muốn cha mẹ được bước ra khỏi giới hạn địa lý nhỏ hẹp ở một quốc gia. 

Trong suốt những năm tháng của cuộc đời mình, mình luôn nỗ lực không ngừng. Một phần, mình làm vì bản thân mình thích học tập, nhưng một phần cũng là do những thói quen mà mẹ đã rèn từ nhỏ, phần nữa là vì trách nhiệm mà mình tự gán cho mình, phải sống luôn cuộc đời đáng sống cho mẹ.

Đời này, chỉ cần có mẹ là có hạnh phúc!

Người phụ nữ của mình, dù chỉ là một người nông dân chân lấm tay bùn, nhưng từ nhỏ đã dạy mình biết suy nghĩ tích cực. Đó là người mà khi mình lo lắng, sợ sệt điều gì, thì luôn nói với mình câu “người ta làm được thì mình làm được, ai mà chẳng giống ai”. Và đến bây giờ tâm lý đó luôn giúp mình thật nhiều để tự tin trong cuộc sống.

Người phụ nữ đó, ngày mình trượt đại học nguyện vọng một, đã không la mắng, mà nói với cha mình (người giận mình đến mức không thèm nói chuyện) “mình buồn một thì con buồn mười, đừng làm nó buồn thêm nữa”. 

Người phụ nữ đó, là người mà mình chia tay tình đầu vẫn có thể gọi điện về và khóc; là người mà mình yêu đương ai, quen biết ai đều gọi điện hỏi thăm và tâm sự đủ điều. 

Người phụ nữ đó, dạy cho chị em mình cách tự lập, tự biết yêu bản thân, trân trọng cảm xúc của bản thân, và vì vậy, bọn mình không cho phép người khác làm tổn thương bản thân khi ra ngoài. 

Người phụ nữ đó, dạy chị em mình cách kiên cường vươn lên trong cuộc sống, dù có thế nào thì mặt trời vẫn mọc.

Người phụ nữ đó, dạy cho mình biết yêu sách từ khi còn nhỏ, dạy cho mình ham học và cho mình biết chỉ có không ngừng học thì mới trở nên giỏi giang và có giá trị. 

Người phụ nữ đó, yêu mình bằng tất cả tình yêu trên đời này cộng lại, và mình cũng yêu người đó với tất cả tình yêu. 

Ngày hôm nay mình được gặp người đó lại rồi. Nghe nói con đi học là sẵn sàng khăn gói quả mướp ngồi xe hai mấy tiếng để vào chơi với cháu cho con yên tâm đi học. 

Cuộc đời này, hạnh phúc nhất là còn có mẹ trên đời!


Ms Thảo Nguyễn

Founder Eflita Edu – Tiếng Anh giao tiếp Online Mẹ và Bé

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *