Chỉ cần có lần đầu tiên

Tất cả sự việc trên đời này đều có thể làm được, chỉ cần có lần đầu tiên!

Lần đầu tiên chạy 3km liên tục không nghỉ

Mấy hôm nay, mình đã luyện thể lực cho đợt huấn luyện cường độ cao vào cuối năm.

Nói qua một chút, môn thể dục mà hồi giờ mình có thể làm đó là đi bộ và yoga. Mà tập cũng chẳng tới nơi nữa. Chạy bộ, được vài trăm met là dừng lại đi, với một niềm tin mãnh liệt rằng mình không chạy được đâu, về lại đau chân này nọ, đủ thứ lý do. Yoga thì cũng tập được mấy bài nhẹ nhẹ, tầm 30 phút rồi thôi. 

Nhưng đợt này, do biết trước là phải dẻo dai để tham gia đợt huấn luyện, nên mình bắt đầu tự tạo áp lực cho bản thân, chiều nào cũng chạy bộ. 

Mà không phải chạy bình thường, bắt đầu với mục tiêu 3 km không được nghỉ bước chân nào.

Đối với những người đã quen chạy, thì 3km là chuyện dễ như ăn kẹo. Nhưng với một đứa chưa bao giờ chạy liền tù tì 1km như mình thì đó là một thách thức không hề nhỏ. 

Ngày đầu tiên…

Ngày đầu tiên, trong đầu phải đặt mục tiêu ngắn. Trong đầu cứ nhẩm nhẩm đến quán quen là được. Xong đến quán lại nhẩm đến toà nhà trong công viên. Chạy đến toà nhà, đầu lại nhẩm tới trường đại học Hoa Sen. Rồi cuối cùng, với việc nhẩm mục tiêu trong đầu, mình đã vượt đích hơn 100m mà không hề nghỉ bước chân nào.

Lúc chạy thì hăng máu lắm! Tối về mới thấy cảnh. Toàn thân đau nhức, chân rã rời giống chân của nhà ai vậy. Đau nhất là sáng dậy xuống cầu thang. Chân không bước nổi, phải đi hai chân một bậc cầu thang. 

Ngày thứ hai…

Nhưng rồi sang ngày thứ hai, mình vẫn tiếp tục chạy. 

Cái cảm giác chân rã rời, xương đau nhức, chạy theo quán tính chứ không làm chủ nổi bước đi thật là kinh khủng. Con người thứ hai trong đầu cứ lên tiếng liên tục, “dừng lại đi, dừng một chút rồi sau chạy tiếp”.

Nhiều lúc cũng định dừng thiệt, nhưng con người thứ nhất nói “vẫn cố được mà, cố thêm chút nữa đi!”. Vậy là lại cố. 

Và ngày hôm đó, vượt đích được 300m. 

Đương nhiên, về đến nhà thì cái cảm giác đau nhức nó càng dữ dội. Xuống cầu thang là cả một nỗ lực. Bước đi nhanh cũng là cả một vấn đề. 

Ngày thứ ba…

Nhưng rồi, ngày thứ ba, nhất định vẫn chạy! 

Anh chồng bảo, thôi, mới tập thì tập nhẹ thôi, hôm nay nghỉ đi. Nhưng mình biết chỉ cần mình cố nốt ngày nữa là cơ thể sẽ quen và mình có thể làm được. 

Vậy là, ngày thứ ba vẫn chạy trong nhức nhối. Nhưng có vẻ như tốc độ đã nhanh hơn. 

Và lạ lùng là, chạy xong ngày thứ ba về, chân gần như hết đau luôn. Đi lại đã dễ dàng hơn. Lên xuống cầu thang không còn nhức nữa. 

Kết quả….

Và đến ngày hôm qua, mình đã chạy với tốc độ nhanh hơn, quãng đường dài hơn, và mọi thứ đã trở nên thật sự dễ dàng. 

Vậy nên, mình thấy, chúng ta luôn nghĩ mọi điều là không thể, cho tới khi chúng ta hoàn thành điều đó.

Hành trình vạn dặm bắt đầu bằng bước chân đầu tiên. Chỉ cần có lần đầu tiên trót lọt, những lần sau đều trở nên dễ dàng.

Những lần đầu tiên

Nhớ lại lần đầu tiên nắm tay người yêu, có phải ai cũng rất hồi hộp, và lo lắng đúng không? Nhưng sau lần đầu tiên đó, nắm tay hay nắm chân, đã thành dễ như ăn kẹo. 

Nhớ lại lần phỏng vấn xin việc đầu tiên, có khi cả đêm không ngủ, nhưng phỏng vấn xong, vào đi làm thấy cũng bình thường. 

Nhớ lại lần thất tình đầu tiên, cảm giác như không muốn sống nữa. Nhưng vượt qua lần đầu tiên đó, thấy mọi chuyện cũng nhẹ như không. 

Nhớ lại lần đầu tiên đi nước ngoài, cảm giác lo lắng, hồi hộp, háo hức, đứng ngồi không yên. Nhưng đi được lần đầu rồi,  sau đó đi nước ngoài cũng chỉ là một chuyến đi mà thôi.

Vậy nên, nếu đang đắn đo băn khoăn việc gì, hãy thử một lần sống khác đi. Chỉ cần có lần đầu tiên, mạnh dạn ra quyết định, những lần sau sẽ trở nên dễ dàng. 

Kết luận

Chỉ cần vượt qua chính mình một lần, chúng ta sẽ khám phá ra nội lực của chúng ta luôn mạnh hơn những gì chúng ta nghĩ. 

Lần đầu tiên thôi, cố lên nào! 


Ms Thảo Nguyễn 

Founder Eflita Edu – Tiếng Anh giao tiếp online mẹ và bé

 

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *