Can Đảm Đôi Khi Chỉ Là Dám Từ Bỏ

Sáng nay dậy sớm, không dạy học, ngồi một mình, chợt nhớ những ngày này 6 năm về trước. Thời điểm này đúng sáu năm về trước là thời điểm mà mình đang ở giai đoạn đấu tranh tư tưởng khủng khiếp.
Nguyễn Thị Thảo
Nguyễn Thị Thảo cùng giáo viên tổ tiếng Anh trường THPT Hàm Nghi
 
Cuối năm 2011, khi mình đang đi làm ở Sài Gòn thì tỉnh có chính sách thu hút nhân tài, mình cũng gửi hồ sơ về cho Nguyen Hong đi nộp. Ai dè, cuối tháng 2 năm 2012 là có quyết định tuyển dụng ở tỉnh. Mẹ thì muốn con gái ở gần nhà, mình thì cũng đang tính nhảy việc, thế là quyết định về.
 
Hồi đó về được phân về trường cấp 3 Hàm Nghi ở Hương Khê – Hà Tĩnh. Năm đó cả thảy 5 đứa con gái cùng về trường. Dạy được mấy tháng thì mình được cử đi Huế học 3 tháng luyện thi C1 cùng giáo viên trường chuyên 16 tỉnh miền Trung. Học xong 3 tháng về, không biết nguồn tin ở đâu ra, mà Chuyên viên tiếng Anh của Sở GD Hà Tĩnh, và Hiệu trưởng Trường Chuyên tỉnh gọi cho mình, muốn đưa mình về trường Chuyên tỉnh giảng dạy.
 
Khỏi phải nói hồi đó mình vui như thế nào. Mình là học sinh trường Huyện, nghe nói đến trường Chuyên là ngưỡng mộ vô cùng. Về đi dạy thì cũng chỉ dạy ở trường cấp 3 huyện miền núi. Trong khi các anh chị về trường trước mình, để chuyển trường về dạy gần nhà, là phải tốn kém nhiều thứ và đợi từ năm này qua năm khác.
 
Vậy mà mình thì được hẳn offer của người đứng đầu tỉnh mảng tiếng Anh, và cả hiệu trưởng trường Chuyên mở lời. Hồi đó gặp anh Dũng chuyên viên, và thầy Hoàn hiệu trưởng trường Chuyên, thầy còn bảo về rồi kèm cặp con thầy đang học lớp 10. Mình cũng thấy tự hào ghê.
Nguyễn Thị Thảo
Trường THPT Hàm Nghi nơi Nguyễn Thị Thảo đã từng công tác
Lúc đó, mình cũng tự vẽ ra viễn cảnh, mình ở nhà, đi dạy ở trường Chuyên, rồi lấy chồng, sinh con, cuộc sống như thế là ổn định. Và với đại đa số những người ở miền quê, như vậy là một cuộc sống đáng mơ ước.
 
Nhưng trong tâm khảm, mình nhớ Sài Gòn. Nhớ kinh khủng. Trên Fb của mình lúc đó, dù ở HT nhưng mình vẫn để địa điểm là ở SG, và mình cũng không có ý định thay đổi. Rồi đi làm hay đi ngủ, mình vẫn mơ về Sài Gòn. Mình cảm thấy nhớ Sài gòn, nhớ những nơi mình đã sống, những con người mình gặp. Đêm mơ ngủ còn thấy mình đang ngồi bờ kè sông Thị Nghè uống nước mía với mấy đứa bạn. Và mình biết như thế này cũng giống như đồng sàn dị mộng. Là ngủ với một người mà mơ về người khác vậy.
 
Một mặt, minh vẫn nghĩ mình sẽ ở nhà an phận. Nhưng mặt khác, mình lại nghĩ, cuộc đời mình chỉ sống có một lần, nếu bây giờ mới chỉ 24 tuổi, Mình không dám làm điều mình thích thì vài năm nữa, mình có dám thay đổi hay không.Rồi cứ phân vân, dằn vặt. Mình biết dù mình vẫn không muốn bon chen nhiều, nhưng trong tâm khảm, mình tin, Mình không thuộc về HT, mình chỉ là chính mình khi mình được sống ở một nơi mà mình có thể làm bất cứ thứ gì mình thích. Và hồi đó, mình nghĩ, chắc là sẽ đi.
 
Về nhà, nói chuyện với cha mẹ, lúc đầu thì cha mẹ khuyên, sau đó là ngăn, rồi to tiếng, rồi mẹ còn khóc. Nhưng mình biết tâm mình đã quyết. Cha mình biết ngăn không nổi, nên cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ nhìn rồi lắc đầu.
 
Nói thật ra là nhìn cái cảnh như vậy, mềm lòng ghê gớm. Nếu vào SG thì hai bàn tay trắng, chưa công việc, chưa gì hết, chưa có người yêu luôn :D. Nếu ở lại quê, mình có nhà để đi về, có công việc ổn định, định hướng phát triển rõ ràng, và đó là niềm mơ ước của rất nhiều Sinh viên sau khi ra trường, cũng là niềm tự hào của cha mẹ. Vậy rồi làm sao.
 
Vậy nhưng mình cũng quyết. Dù chẳng biết sẽ ra sao khi mình vào lại SG, bắt đầu lại từ đầu với hai bàn tay trắng, tiền không, người yêu không, không có gì hết. Nhưng mình vẫn tin, mình làm được.
 
Thế là đầu tháng 5/2013, mình viết đơn nghỉ việc, trong sự ngỡ ngàng của nhiều người. Mãi đến sau này, Trần Dung còn nhắn tin là Thảo nghỉ việc Dung bị shock. Shock cũng đúng thôi, vì ở tỉnh, “vào biên chế” là một cụm từ rất được nâng niu :D, và nhiều người tìm đủ mọi cách để được như vậy. Vậy mà mình từ bỏ hết những thứ đang có, để đi về một nơi chưa có cái gì, chỉ có mỗi niềm tin.
Mình âm thầm đặt vé máy bay, cũng chẳng nói gì với mẹ. Đến khi chuyển hết đồ ở ký túc xá trường về nhà, mới nói mẹ tuần sau con đi Sài Gòn. Mẹ khóc! Mình cũng quay mặt, lau nước mắt, nhưng vẫn tự nhủ phải mạnh mẽ lên, rồi mẹ sẽ hiểu.
 
Và bây giờ 6 năm trôi qua, mẹ cũng đã hiểu, mình cũng cảm thấy may mắn, và cảm ơn bản thân vì ngày đó đã dứt khoát và dám đưa ra quyết định. Ở đây, mình đã gặp được người thương mình nhất, mình được làm những gì mình thích, và mình được là chính mình.
 
Thế mới nói, cuộc sống là sự lựa chọn, nhưng đôi khi, quan trọng hơn sự lựa chọn, đó là DÁM TỪ BỎ. Từ bỏ những cái người khác nhìn vào, để sống cho chính mình, được thoả đam mê, đúng không?

—————————–

Nguyễn Thị Thảo – Founder Eflita Edu
♦ ĐT: 0979.971.035
♦ Website: msthaonguyen.com
♦ Facebook: https://www.facebook.com/thao.eflita
♦ Địa chỉ: Số 20/73 – đường TCH36 – Phường Tân Chánh Hiệp – Quận 12 – TPHCM

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *