Buông tay cho con lớn

Sáng! gọi điện cho con, thấy ấm lòng ghê gớm! Và rồi, mình biết, cho con về quê chơi với ông bà là một quyết định đúng đắn. Cả mẹ và con đều trưởng thành hơn rất nhiều về mặt cảm xúc.

Mình cũng như bao bà mẹ khác, cuồng con, và không muốn xa con. Dù rất thích học tập, và phát triển nhưng mình từ chối rất nhiều cơ hội, vì sợ đi xa Andy, bạn ấy bị mất sữa mẹ.

Cũng ráng ráng đến khi Andy gần 2 tuổi, mình mới cai sữa, và tập cho Andy rời mẹ dần. Nhưng chưa bao giờ mình nghĩ đến cảnh xa con, hay cho con về với ông bà. Vì với quan niệm của mình, cha mẹ ở đâu, con ở đó, đẻ được thì nuôi được, không làm phiền ông bà.

Vậy rồi, vô tình, cô Vy ghé thăm.

Bà cô thường ngày trông Andy, nay cũng đã đi trông trẻ cho người khác. Mẹ thì công việc bộn bề, thế là nhờ nội vào mấy bữa.

Tưởng chỉ mấy bữa rồi thôi. Ai dè Cô Vy ở chơi lâu quá, nội thì tha thiết muốn cho cháu về quê. Thế là sau một thời gian đắn đo suy nghĩ, tham khảo ý kiến chuyên gia, mẹ cũng quyết cho con về quê.

Nói vậy chứ cũng chẳng phải cho về liền. 2 tuần nội ở chơi, Andy được tập dần cho quen. Sáng mẹ ra khỏi nhà, cho hai bà cháu ở nhà chơi với nhau. Tối đến mẹ sang phòng khác, cho Andy ngủ chung với bà. Cộng thêm tối nào cũng nói chuyện, thủ thỉ, dặn dò, chuẩn bị tư tưởng, tâm lý cho con.

Rồi cũng đến ngày, hai bà cháu ra máy bay. Đã được chuẩn bị tâm lý sẵn, và có nội bên cạnh nên con không khóc mà mẹ thì nước mắt như mưa.

Mẹ cứ nghĩ thương con, bé xíu mà đã xa ba xa mẹ! Chắc con sẽ nhớ mẹ lắm! Nhỏ tới lớn cứ theo mẹ như cái đuôi.

Vậy mà, ngoài sự tưởng tượng của mẹ!

Con đi máy bay chẳng khóc, về đến nhà cũng sà vào chơi với hai em nhà cô. Mẹ gọi điện còn ghé trán thơm mẹ nữa.

Nhưng vui nhất là hôm tết về quê 10 ngày, có mẹ nên ảnh chẳng chịu cho ai sờ vào. Ông bà, cô chú có muốn ẵm cũng chịu.

Vậy mà lần này về, không có mẹ, biết thân biết phận nên theo bà, ôm cổ ông, bắt chú cõng, cô về cũng đi theo cô luôn. Ảnh hoà đồng với tất cả mọi người. Còn biết nói nhiều hơn khi ở với mẹ nữa.

Ba mẹ gọi, chưa bao giờ đòi hay khóc, lúc nào miệng cũng toe toét cười. Vậy mà mẹ cứ lo xa.

Về quê, thoải mái, ăn ngủ tốt, hạn chế xem tivi tối đa, biết thêm con này con kia. Quan trọng hơn là Andy đã biết tự điều tiết cảm xúc của bản thân, hoà hợp với mọi người.

Mẹ lại càng thấy tự tin hơn vì con đã trưởng thành hơn về mặt cảm xúc.

2 tuổi! cột mốc đáng nhớ của Andy và của mẹ!

Đúng là nên buông tay để con lớn, và mẹ cũng lớn! Luôn tin tưởng con, vì mẹ sẽ chẳng bao giờ biết được con có thể làm tốt đến chừng nào!

Một bài học lớn trong hành trình làm mẹ! Cô Vy đi qua, ba mẹ và con sẽ lại cùng nhau, và chắc chắn chúng ta đã lớn lên thật nhiều!


Ms Thảo Nguyễn

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *